Sapa có thể nói là nơi mở màn cho tình yêu Tây Bắc của tôi. Lúc
đó tôi còn là một cô sinh viên, nông nổi, trẻ con, và chưa hiểu nhiều về cuộc sống
ngoài xã hội. Thế mà liều mình mua vé tàu một mình lên trên đó, trong đầu chỉ
có những kiến thức rời rạc thu lượm từ Google.
Đó là một buổi tối thứ 5, vào giữa tuần nên tàu rất vắng. Cả
toa tôi ngồi chỉ có dưới chục người, 2 phụ nữ ăn vận trang phục dân tộc thiểu số,
1 cô nữa có vẻ là người Kinh, còn lại là đàn ông. Lúc đó toàn bộ suy nghĩ của
tôi đều đầy ắp những cảnh trong truyện trinh thám Conan, tức là giết người trên
tàu, và những câu chuyện người miền núi bỏ bùa, bắt về làm vợ, rồi chuyện bắt
cóc phụ nữ bán sang Trung Quốc. Tôi ngồi thu lu, giả vờ ngủ để không bị anh ngậm
điếu thuốc bên cạnh hỏi han làm phiền, mà đúng ra là tôi sợ thức rồi sẽ bị người
ta phát hiện ra tôi là một cô gái trẻ đi một mình và không hề biết đường đóm gì
cả.Cả đêm chỉ vật vờ, thỉnh thoảng ngó lên xem đã đến ga nào, hoặc chỉ để nhìn
ra màn đêm đen kịt. Ngay cả màu đen của màn đêm mà tôi cũng thấy lạ lẫm, nhưng
mà tôi lại bị hấp dẫn bởi cái màu đen đó, đến nỗi cứ ngoảnh mặt về phía cửa sổ
suốt cả chặng đường. Người trong toa thưa dần, cuối cùng chỉ còn 3 người đến chặng
cuối.
Đứng giữa sân ga, tôi bơ vơ, chẳng biết chọn xe nào giữa vô
vàn bàn tay đang níu níu kéo kéo. Lên xe cùng với 1 đoàn khách Tây, dọc đường bị
say đến mức không biết gì, chẳng còn tâm trí mà ngắm cảnh. Tới thị trấn Sapa,
bác tài kéo cả người cả đồ đạc của tôi xuống. Còn tôi ngồi phịch giữa bãi cỏ,
chẳng để ý xem có bị thiếu gì không.
Tầm 1 tiếng sau, khi qua cơn choáng do ngồi xe, thì tôi bắt
đầu đi tìm phòng. Một anh người Pháp đến hỏi thăm, tôi khoát tay ra hiệu ổn cả,
rồi xách 2 cái ba lô to sụ đi. Sau này nghĩ lại mới thấy buồn cười, đi du lịch
mà mang đồ đạc của cả một nhà đi theo.
Tìm được một phòng nhìn ra dãy Hoàng Liên Sơn, ở tầng 4, cực
đẹp với giá cực rẻ, rẻ đến nỗi tôi cứ sợ mình bị lừa, phải cẩn thận ghi lại mọi
thông tin để đề phòng có chuyện xẩy ra.
Cả ngày đi khắp nơi theo các đoàn khách du lịch, phát hiện
ra một điều ở đây tìm người nói tiếng Kinh còn khó hơn tìm người nói tiếng Anh.
Có lẽ không phải mùa nghỉ lễ nên mới ít khách Việt.
Đã đọc những bài phản ánh việc trẻ con Sapa kì kèo khách mua
hàng, nhưng trái với suy nghĩ ban đầu, tôi lại không hề có ác cảm với việc đó.
Trẻ em ở đây không được đi học, phải đi kiếm tiền từ rất sớm, và làm việc rất nặng
nhọc. Đi từ chân núi lên đỉnh núi chỉ để mời người ta mua một chiếc vòng, chẳng
ai nỡ mà từ chối, hơn nữa giá của những món hàng đó rẻ hơn ở thành thị rất nhiều.
Nhìn những đứa trẻ đó chỉ thấy đáng thương chứ không đáng giận.
Chiều tà, khi mà mặt trời sắp tắt nắng, Sapa đẹp đến kỳ lạ.
Từng sườn đồi hoa hồng như lấp lánh dưới nắng. Tôi đi cùng với một chị mới quen
đến một nơi nhà hoang, từng là resort nổi tiếng, sững sờ bởi vẻ đẹp như tranh từ
những cây đào nở muộn, màu hồng của hoa kết hợp với màu vàng rực của nắng, cứ
như bị lạc vào tiên cảnh. Ngồi trên bậc thang nhà sàn, từ từ ngắm mặt trời khuất
núi, 2 chị em mới kéo nhau đi về.
Buổi tối, tôi đã tự nhủ không được ra ngoài, vì sợ có chuyện,
sợ lạc đường, sợ bị bỏ bùa hay bắt cóc. Thế nhưng vẫn không kiềm chế nổi sức
quyến rũ của phiên chợ đêm Sapa, tôi khoác thêm chiếc áo bông dày đi ra ngoài.
Cảm giác một mình đi chợ đêm, xung quanh toàn người lạ,
khách Tây và người dân tộc, thật đặc biệt. Chẳng cảm thấy cô đơn như bao nhiêu
lần lạc lõng nơi thành thị trước đó. Sắm mấy thứ đồ người ta tự tay làm, rồi đi
các quán nướng để ăn đêm, cảm nhận cái vị lạnh xuýt xoa giữa mùa hè, rồi quay về
nhà nghỉ.
Nằm nghe tiếng đàn guitar phòng bên, tôi từ từ chìm vào giấc
ngủ.
Sáng sớm 5h, trời mưa lất phất. Tôi mượn chiếc ô, rồi đi một
quán café, chọn một vị trí ngoài hiên,
trên gác để ngắm mưa. Dường như quán này mở thâu đêm, lúc nào đến cũng thấy khá
nhiều người ngồi ở đó. Café phố núi mang vị là lạ, hay là khung cảnh khiến tôi
cảm thấy thế, tôi cũng chưa kịp có cơ hội kiểm chứng lại, bởi sau này đi Sapa
cũng chưa có dịp lên lại quán. Ngồi ở đó, bình thản nhớ về lời hứa đi cùng tới
Sapa của một người, nhận ra đối với một số chuyện, tâm hồn mình đã phẳng lặng
hơn nhiều, chẳng còn dữ dội, day dứt như trước kia nữa.
Café xong, thuê xe cùng với một khách du lịch khác đi thăm mấy
địa điểm gần đó. Người bạn đường này cũng thật đặc biệt, đi du lịch một mình và
thông tin còn ít ỏi hơn cả tôi. Tuy nhiên, với sự nhiệt tình của người bản địa,
thì việc tìm đường khá dễ dàng. Chúng tôi đi đến các làng để xem họ dệt vải,
nhuộm vải, và nấu nước xông hơi. Ai cũng chân chất, dễ mến.
Những ký ức tiếp theo không còn quá nhiều, ngoài chợ tình và
vườn hồng buổi sáng sớm. Theo mọi người nói thì chợ tình Sapa không còn như
ngày xưa, chẳng còn tý liên quan gì tới “tình” nữa, nhưng tôi vẫn thấy được cảnh
những cô gái quần áo đẹp đẽ, ngồi trên bậc thang trước nhà thờ. Thỉnh thoảng sẽ
có một chàng trai đến nắm tay một cô gái nào đó, dẫn đi. Cô gái e thẹn, cười mỉm
theo sau. Nếu tới Sapa, bạn đừng bỏ lỡ cảnh đó, để thấy được rằng ở lứa tuổi
nào, hay vùng miền nào, và với cách thể hiện nào, tình yêu luôn hiện hữu, đẹp lạ
kỳ, và sự hạnh phúc của các cặp tình nhân còn lây lan ra những người xung
quanh, như tôi đã được cảm nhận.