Tây Bắc là điểm đến mơ ước của biết bao nhiêu người. Còn tôi,
nếu nói thích Tây Bắc thì không hoàn toàn đúng. Chính xác là tôi cuồng nó, yêu
đến mê mẩn cả 4 mùa trên đó. Thích mùa xuân với những cây mận trắng xóa sườn đồi
của Mộc Châu, hoa ban Điện Biên trắng muốt, những cây đào hồng thơ mộng xen giữa
những tán cây xanh mướt của Sapa, bát rượu ngô đậm tình người của Hà Giang…
Thích mùa hè với không khí mát tuyệt vời của Sapa. Mùa thu với những ruộng bậc
thang vàng rực ở Mù Cang Chải. Ám ảnh bởi cái lạnh xuống dưới 0 độ trên cột cờ
Lũng Cú và Mẫu Sơn.
Những ai từng đi phượt Tây Bắc rồi hẳn sẽ hiểu cái cảm giác
nhớ đến điên đảo từng giây phút đi cùng đoàn, đổ đèo, lượn quanh các sườn núi
và cả những lúc kéo nhau đi bộ khám phá vùng nào đó. Sau một thời gian không đi
phượt, tôi nhận ra một điều là có những thứ ám ảnh mình không thể dứt được, và
có lẽ là tôi không muốn dứt nó ra. Ví dụ như hình ảnh vầng trăng sáng vằng vặc
khi đang đổ đèo ở Yên Bái, xung quanh không có lấy một ánh đèn điện, chỉ có một
dãy dài những đèn hậu của xe máy trong đoàn, cô tịch, lặng lẽ, và yên bình.
Xa miền Bắc, đồng nghĩa với việc xa những con đường quấn
quanh sườn núi, xa những loài hoa độc đáo mà chỉ Tây Bắc mới có. Chẳng còn được
thấy những đứa trẻ dân tộc miền núi mắt còn trong trẻo, ngây thơ. Dường như chẳng
có cái gì khiến tôi bớt đi nỗi nhớ nhung Tây Bắc đang ngày càng đầy thêm trong
những ngày này. Thế nên, blog này của tôi sẽ vô vàn bài viết (có thể là nói nhảm)
về mảnh đất mà tôi đã từng yêu từ bé, từ thời mà còn chưa tận mắt nhìn thấy,
chân chưa được chạm tới Tây Bắc.
Đặt 1 list riêng, ưu tiên cho nó: