
Sáng nay con bé loay hoay cầm cái bản đồ đi hỏi đường. Tính là đi bộ, vì bác Google kêu có gần 4km. Thế nhưng bạn zai với nụ cười đỏ như máu (vì nhai trầu) bảo mình đứng đó, chờ xe bus đi cùng bạn ấy. Ừ thì thử đi xe bus cho biết, bữa giờ chưa dám đi vì chữ Myanmar nó như con giun, chẳng biết đọc số như nào làm sao bắt xe được.
Thế rồi bạn ấy kéo mình lên cái xe bus – kiểu như xe chở lợn nhà mình, 1 xe tải nhỏ có hàng ghế sau cho ngồi ấy. Công nhận choáng hết cả váng, nhất là khi người nào người nấy treo lủng lẳng vì thiếu chỗ đành phải níu cái thanh...